• An Giang
  • Bình Dương
  • Bình Phước
  • Bình Thuận
  • Bình Định
  • Bạc Liêu
  • Bắc Giang
  • Bắc Kạn
  • Bắc Ninh
  • Bến Tre
  • Cao Bằng
  • Cà Mau
  • Cần Thơ
  • Điện Biên
  • Đà Nẵng
  • Đà Lạt
  • Đắk Lắk
  • Đắk Nông
  • Đồng Nai
  • Đồng Tháp
  • Gia Lai
  • Hà Nội
  • Hồ Chí Minh
  • Hà Giang
  • Hà Nam
  • Hà Tĩnh
  • Hòa Bình
  • Hưng Yên
  • Hải Dương
  • Hải Phòng
  • Hậu Giang
  • Khánh Hòa
  • Kiên Giang
  • Kon Tum
  • Lai Châu
  • Long An
  • Lào Cai
  • Lâm Đồng
  • Lạng Sơn
  • Nam Định
  • Nghệ An
  • Ninh Bình
  • Ninh Thuận
  • Phú Thọ
  • Phú Yên
  • Quảng Bình
  • Quảng Nam
  • Quảng Ngãi
  • Quảng Ninh
  • Quảng Trị
  • Sóc Trăng
  • Sơn La
  • Thanh Hóa
  • Thái Bình
  • Thái Nguyên
  • Thừa Thiên Huế
  • Tiền Giang
  • Trà Vinh
  • Tuyên Quang
  • Tây Ninh
  • Vĩnh Long
  • Vĩnh Phúc
  • Vũng Tàu
  • Yên Bái
Văn hóa giao thông

Con tôi “rước họa” vì cứu người bị TNGT

11/03/2016, 12:59

Ngày 28 Tết vừa rồi, con trai tôi về nhà trong trạng thái mệt mỏi, quần áo dính đầy máu, bà Mai kể.

11
Con tôi “rước họa” vì cứu người bị TNGT - Ảnh minh họa

Ngày 28 Tết vừa rồi, con trai tôi về nhà trong trạng thái mệt mỏi, quần áo dính đầy máu. Thấy con như vậy, bao nhiêu bực dọc trong tôi tan biến bởi nó đã để cả nhà đợi bữa cơm chiều cuối năm, liên lạc điện thoại, không bắt máy. Tôi sững người hỏi con: “Con bị tai nạn hả?”. Con tôi uể oải trả lời: “Dạ không, con cứu người bị TNGT, máu trên áo con là của nạn nhân. Nhưng bị người nhà nạn nhân đánh do hiểu nhầm là người gây tai nạn”.

Chuyện là thế này, chiều cuối năm, con trai tôi đi sắm Tết về, khi đi đến đường Phạm Hùng chứng kiến một người đàn ông trong tình trạng say rượu phóng xe máy với tốc độ cao lao thẳng vào dải phân cách giữa đường làm chiếc xe văng xa. Còn anh ta bị đập mặt xuống đường, nằm bất động, máu me đầy mặt.

Lúc này, trên đường xe cộ ngược xuôi, có lẽ ai cũng hối hả lo về nhà chiều ngày cận Tết nên dửng dưng không dừng xe lại. Động lòng, con tôi dừng xe lại. Thấy nạn nhân đang nguy kịch nó xuống xe lấy điện thoại của nạn nhân tìm số điện thoại thông báo cho người nhà nạn nhân biết và gọi xe cấp cứu.

Khi xe cấp cứu tới, người nhà nạn nhân cũng có mặt, họ cho rằng chính con tôi là người gây ra tai nạn, vì thế mới có lòng tốt gọi cho họ và gọi xe cấp cứu. Việc đầu tiên của họ là không cần biết phải trái, xông vào con tôi chửi bới, đánh tới tấp, rồi tra hỏi về đồ đạc, xe cộ của người thân họ. Cũng may, nhờ người dân sống gần đó chứng kiến tới can thiệp, không thì họa lớn đã đến với con tôi.

Cứu giúp một người gặp tai nạn là nghĩa cử cao đẹp, nhưng không phải lúc nào lòng tốt ấy cũng được đền đáp xứng đáng. Lòng nhân ái không phải trong tình huống nào cũng có được cái kết có hậu. Nghe con kể, tôi biết nó đã hành xử đúng, tuy nhiên không biết nói gì để con làm việc thiện mà không phải “làm ơn mắc oán”.

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.