• An Giang
  • Bình Dương
  • Bình Phước
  • Bình Thuận
  • Bình Định
  • Bạc Liêu
  • Bắc Giang
  • Bắc Kạn
  • Bắc Ninh
  • Bến Tre
  • Cao Bằng
  • Cà Mau
  • Cần Thơ
  • Điện Biên
  • Đà Nẵng
  • Đà Lạt
  • Đắk Lắk
  • Đắk Nông
  • Đồng Nai
  • Đồng Tháp
  • Gia Lai
  • Hà Nội
  • Hồ Chí Minh
  • Hà Giang
  • Hà Nam
  • Hà Tĩnh
  • Hòa Bình
  • Hưng Yên
  • Hải Dương
  • Hải Phòng
  • Hậu Giang
  • Khánh Hòa
  • Kiên Giang
  • Kon Tum
  • Lai Châu
  • Long An
  • Lào Cai
  • Lâm Đồng
  • Lạng Sơn
  • Nam Định
  • Nghệ An
  • Ninh Bình
  • Ninh Thuận
  • Phú Thọ
  • Phú Yên
  • Quảng Bình
  • Quảng Nam
  • Quảng Ngãi
  • Quảng Ninh
  • Quảng Trị
  • Sóc Trăng
  • Sơn La
  • Thanh Hóa
  • Thái Bình
  • Thái Nguyên
  • Thừa Thiên Huế
  • Tiền Giang
  • Trà Vinh
  • Tuyên Quang
  • Tây Ninh
  • Vĩnh Long
  • Vĩnh Phúc
  • Vũng Tàu
  • Yên Bái
Văn hóa giao thông

Những chuyến đi của nỗi đau giằng xé

19/06/2015, 05:35

Trong cuộc đời làm báo, những chuyến đi luôn mang lại những điều thú vị, háo hức để phản ánh về một vùng đất...

211

Tác giả trong lần bay trực thăng lên hiện trường lật cầu Chu Va 6 (Lai Châu) hồi cuối tháng 2/2014

Nhưng có những chuyến đi không bao giờ tôi muốn lặp lại, bởi đó là những chuyến đi và chứng kiến nỗi đau giằng xé, của những sự mất mát đến tàn nhẫn do TNGT gây ra với con người.

Những câu chuyện đẫm nước mắt - nỗi sợ dai dẳng

Tôi sợ lắm khi phải chứng kiến cảnh những thân thể người nát bấy, những vòng hoa tang vương vãi, xen lẫn những tảng đá cuội dưới lòng suối Chu Va, hay phải chứng kiến những tiếng kêu đau đớn vọng ra từ phòng cấp cứu nạn nhân trong vụ lật xe khách ở Sa Pa... Tôi sợ khi phải ghi chép những câu chuyện đẫm nước mắt của người chồng kể lại khoảnh khắc đẹp nhất với người vợ trước khi vụ tai nạn xảy ra... Và, tôi ước tất cả những điều đó không phải là sự thật, nhưng...

Là một phóng viên theo dõi mảng trật tự ATGT nên gần như vụ TNGT lớn nào tôi cũng có mặt tại hiện trường để đưa tin nhanh nhất về tòa soạn. Đó là trách nhiệm với nghề, song cũng là những thông tin cảnh báo đến hàng triệu độc giả về nguyên nhân và hậu quả tàn khốc của TNGT. Đi nhiều, chứng kiến nhiều vụ TNGT, nhưng ở cả hai vụ TNGT lớn của năm 2014 khiến tôi còn ám ảnh.

Tôi nhớ mãi khoảnh khắc khi đặt chân đến dòng suối cạn Chu Va 6 (Lai Châu) sau gần một ngày xảy ra vụ lật cầu. Đó là ngày cuối tháng 2, cái lạnh vẫn len lỏi. Dòng Chu Va cạn trơ đáy lô nhô những tảng đá lớn nhỏ, xen lẫn với đá là vòng hoa tang bị kẹt lại.

“Nếu Chu Va đầy nước thì có thể sẽ có thêm nhiều người tử vong nữa”, anh Hiền, Đội trưởng đội TTGT tỉnh Lai Châu nói với tôi. Vì sẽ có nhiều người tử vong do ngạt nước. Phải chăng, dòng Chu Va cạn là một điều may mắn? Phía trên, chiếc cầu treo Chu Va 6 bị vặn xoắn, lật nghiêng như thách thức, như phơi bày ra tất cả tội lỗi của con người.

Tôi đưa máy ảnh cố thu vào ống kính khoảnh khắc cây cầu bị rung lắc do gió rừng, bỗng chột dạ bởi những ánh mắt ngơ ngác của người dân bản Chu Va bên kia đầu cầu. Với họ, cầu Chu Va 6 bị lật như một cơn lốc dữ càn quét qua bản nhỏ. Niềm an ủi với họ chính là sự quan tâm và sẻ chia của cộng đồng. Ngay lúc này đây, một con đường tạm bắc ngang dòng Chu Va đang thành hình. Lực lượng bộ đội, kỹ sư của ngành GTVT, của huyện, của tỉnh tích cực đo đạc để làm con đường mới cho người dân. Chỉ gần một tuần sau vụ tai nạn lật cầu, con đường sẽ hoàn thiện.

Lăn lộn với hiện trường

Đó là tối đầu tiên của tháng 9/2014, mưa ngập đường Hà thành, đang đi trên đường, tôi nhận được điện thoại của Ban biên tập yêu cầu đến nhà Bộ trưởng Đinh La Thăng gấp để đi Lào Cai đưa tin về vụ lật xe khách vừa xảy ra. Vậy là tôi cứ thế mặc quần short phóng xe máy lên đường. Cũng may theo thói quen, tôi luôn để máy ảnh và máy tính bảng trong cốp xe nên không lo lắm về đồ nghề tác nghiệp.

Đến nơi đã thấy Bộ trưởng Đinh La Thăng đứng trước cửa nhà, vẻ mặt sốt ruột lắm. Thấy tôi đến, Bộ trưởng giục đi ngay. Ngồi trong xe, những thông tin về vụ tai nạn được cập nhật liên tục. Có bất cứ thông tin gì, Bộ trưởng và Phó Chủ tịch chuyên trách Ủy ban ATGT Quốc gia Khuất Việt Hùng lại chuyển cho tôi ngay để đăng tải trên Giao thông điện tử. Bên ngoài mưa vẫn như trút. Số người chết do vụ tai nạn xe khách tại Sa Pa, Lào Cai cứ tăng liên tục, 4 người, 6 người, rồi 11 người... Tôi liên tục cập nhật thông tin về tòa soạn qua chat, qua tin nhắn.

Khoảng 12h đêm đến hiện trường, mưa vẫn xối xả. Phía dưới vực sâu, nơi chiếc xe khách nát bét nằm lại, tôi nghe thấy tiếng suối chảy như ai oán. Công tác cứu hộ tạm dừng do đêm tối, địa hình hiểm trở và mưa lớn sẽ nguy hiểm cho những người cứu hộ. Người chỉ huy cứu hộ hiện trường thông báo toàn bộ những nạn nhân bị thương đều được đưa vào viện cấp cứu. Vậy là chẳng kịp nghỉ ngơi, cả đoàn lại vào viện thăm hỏi và động viên các nạn nhân. Tất cả trang thiết bị, phương tiện cấp cứu đều được huy động hết. Các bệnh nhân nặng được chỉ định mổ ngay.

Nhưng điều khiến tôi cứ bị ám ảnh là hình ảnh người thân của các nạn nhân nức nở bên giường bệnh. Ở phòng cấp cứu, một người thanh niên trẻ cũng mặc áo bệnh nhân thẫn thờ nắm chặt tay người vợ sắp cưới đang mê man trên giường bệnh. Có lẽ anh là người may mắn trong số các nạn nhân, bởi anh chỉ bị thương nhẹ. Nhưng vợ sắp cưới của anh lại bị thương khá nặng, mê man với những vết thương ở bụng, chân và đầu.

Ở các giường bệnh khác, nạn nhân rên rỉ, thân thể rướm máu. Người nhà họ đều đang trên đường lên Lai Châu nên gần như tên tuổi phần lớn đều chưa rõ. Đứng trước mất mát và nỗi đau quá lớn của các nạn nhân, tôi cố gắng phản ánh trung thực nhất, nhưng cũng cố gắng tìm một chi tiết nào đấy để người thân của các nạn nhân có thể bấu víu, để sớm quên đi nỗi đau và gượng dậy sống tiếp. Có những câu chuyện sẻ chia ấm lòng và cả những giọt nước mắt vui sướng của người thân khi biết người nhà của họ chỉ bị thương nhẹ và thoát cửa tử.

Trong họa có phúc, trong nỗi buồn cũng có niềm vui nếu ta luôn biết tin tưởng. Bốn ngày tác nghiệp đưa tin về vụ lật xe khách ở Lào Cai là bốn ngày hết lăn lộn ra hiện trường lại vào bệnh viện cập nhật tình hình tin tức, rồi lên các cơ quan chức năng để phỏng vấn truy tìm nguyên nhân vụ lật xe khách. Nhưng mỗi khi có thông tin một bệnh nhân được chuyển viện về nhà hoặc sức khỏe ổn định được về bệnh viện huyện điều trị là cả tôi và các anh em phóng viên đều mừng khôn xiết…

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, nhưng điều tôi mong nhất là không phải chứng kiến và viết về những vụ TNGT như thế nữa. Đó là những chuyến đi không mong muốn.

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.