• An Giang
  • Bình Dương
  • Bình Phước
  • Bình Thuận
  • Bình Định
  • Bạc Liêu
  • Bắc Giang
  • Bắc Kạn
  • Bắc Ninh
  • Bến Tre
  • Cao Bằng
  • Cà Mau
  • Cần Thơ
  • Điện Biên
  • Đà Nẵng
  • Đà Lạt
  • Đắk Lắk
  • Đắk Nông
  • Đồng Nai
  • Đồng Tháp
  • Gia Lai
  • Hà Nội
  • Hồ Chí Minh
  • Hà Giang
  • Hà Nam
  • Hà Tĩnh
  • Hòa Bình
  • Hưng Yên
  • Hải Dương
  • Hải Phòng
  • Hậu Giang
  • Khánh Hòa
  • Kiên Giang
  • Kon Tum
  • Lai Châu
  • Long An
  • Lào Cai
  • Lâm Đồng
  • Lạng Sơn
  • Nam Định
  • Nghệ An
  • Ninh Bình
  • Ninh Thuận
  • Phú Thọ
  • Phú Yên
  • Quảng Bình
  • Quảng Nam
  • Quảng Ngãi
  • Quảng Ninh
  • Quảng Trị
  • Sóc Trăng
  • Sơn La
  • Thanh Hóa
  • Thái Bình
  • Thái Nguyên
  • Thừa Thiên Huế
  • Tiền Giang
  • Trà Vinh
  • Tuyên Quang
  • Tây Ninh
  • Vĩnh Long
  • Vĩnh Phúc
  • Vũng Tàu
  • Yên Bái
Gương sáng giao thông

“Hiệp sỹ giao thông” 13 năm đưa học sinh qua đường

17/06/2017, 06:56

Suốt 13 năm qua, ông Hồ Văn Điều đều đặn ngày 4 lần tình nguyện đưa học sinh qua đường.

32

Hàng ngày, ông Điều vẫn đều đặn 4 lần dẫn các cháu học sinh qua đường

Suốt 13 năm qua, ông Hồ Văn Điều (SN 1961, trú xóm 6, xã Quỳnh Văn, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An) đều đặn ngày 4 lần tình nguyện đưa học sinh qua đường. Sau cái chết của con trai vì TNGT, ông càng thêm tận tụy với công việc giúp học sinh tham gia giao thông an toàn.

13 năm “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”

Cứ trước giờ vào lớp, sau giờ tan học, người dân khu vực và người tham gia giao thông trên QL1 qua cổng trường Tiểu học Quỳnh Văn B lại bắt gặp ông Điều trong bộ quân phục cũ, tay cầm gậy, miệng thổi còi ngăn dòng phương tiện qua lại, rồi dắt học sinh qua đường an toàn.

“Suốt 13 năm qua, không kể mưa gió, nắng gắt, ông Điều vẫn lặng lẽ ngày 4 lần đưa học sinh trường Tiểu học Quỳnh Văn B qua “ngã tư tử thần” đến trường an toàn. Người dân ở đây, nhất là phụ huynh và các cháu học sinh rất quý mến, biết ơn “hiệp sỹ giao thông” ấy”, bà Nguyễn Thị Hoa, bán nước gần trường Tiểu học Quỳnh Văn B cho hay.

Năm 2012, ông Hồ Văn Điều vinh dự được Bộ trưởng Bộ GTVT tặng Bằng khen và phong danh hiệu “Hiệp sỹ giao thông”, cùng Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp phát triển GTVT Việt Nam.

Sau khi quan sát cổng trường đã vắng bóng học sinh, ông Điều quệt dòng mồ hôi trên trán, kể về cơ duyên khiến ông gắn bó với công việc “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này”. Rời quân ngũ, ông làm công nhân cho mỏ than Quảng Ninh một thời gian, sau đó về quê chăm lo cho gia đình. Khi về quê mưu sinh, ông nhiều lần tận mắt chứng kiến các em học sinh băng qua đường đến trường thiếu quan sát, dẫn đến tai nạn thương tâm. Thế là từ năm 2004, ông quyết định ra ngã tư Quỳnh Văn đứng chờ đưa các em học sinh qua đường.

“Lúc đầu, tôi làm việc này phải giấu kín vợ con, vì cảnh nhà khó khăn, các con đang tuổi ăn học, mà tôi lại cứ ngày 4 lần ra ngoài đường đứng trực. Được vài ngày, vợ con tôi biết, ngăn cản quyết liệt, vì ai cũng bảo tôi hâm, khùng, “ôm rơm rặm bụng”. Vợ tôi giận, có khi cả tháng chẳng nói chuyện với nhau. Nhưng nhìn các cháu học sinh vô tội bị TNGT, lòng tôi không yên được. Tôi tâm sự và mong vợ chia sẻ, vợ tôi cũng dần hiểu. Bây giờ, cứ đến giờ là bà ấy giục tôi đi đưa các cháu sang đường an toàn”, ông Điều tâm sự.

Thấy việc làm của ông Điều ý nghĩa, năm 2009, UBND xã Quỳnh Văn đã cấp dùi cui và còi để ông thuận tiện đưa các em học sinh qua đường an toàn.

“Các cháu học sinh tiểu học rất hiếu động, chỉ lơ là một chút chúng lại vượt qua đường rất nguy hiểm. Vì thế, mỗi khi dẫn các cháu qua đường tôi đều thổi còi, phất cờ ra hiệu lệnh để đảm bảo an toàn. Trong khi chờ hết xe, tôi kể cho các cháu nghe những câu chuyện về Luật GTĐB và hậu quả của TNGT, các cháu rất thích”, ông Điều nói.

Nỗi đau đầu bạc tiễn đầu xanh

Làm công việc đảm bảo ATGT, giúp mọi người tránh khỏi va chạm và TNGT, nhưng ông Điều lại phải gánh chịu nỗi đau mất đi cậu con trai vì TNGT.

Gạt nước mắt ông kể, ngày 1/4, trên đường đến nhà bạn ở huyện Diễn Châu chơi, con trai ông là Hồ Văn Nhiệu (SN 1985) không may bị chiếc xe tải đâm trực diện. Cú va chạm mạnh khiến anh Nhiệu ngã xuống đường, nhập viện trong tình trạng chấn thương sọ não, chấn thương hàm mặt, gãy xương cẳng chân trái. Sau thời gian ngắn điều trị tại Bệnh viện (BV) Đa khoa Nghệ An, anh Nhiệu phải chuyển ra BV Việt Đức (Hà Nội) để điều trị. Sau 2 tháng được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng do vết thương quá nặng, nên anh Nhiệu đã tử vong vào ngày 1/6.

“Từ ngày con mất, vợ chồng tôi suy sụp hoàn toàn, còn nỗi đau nào hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, ông Điều nghẹn lời.

Từ ngày con trai mất, ông Điều lại càng thấm hơn nỗi đau khi mất đi người thân vì TNGT. Vì thế, ông luôn đau đáu phải làm sao để các cháu qua đường tới trường an toàn.

“Thời gian con trai tôi gặp nạn, các phụ huynh cùng chính quyền địa phương đã đến chia sẻ, động viên gia đình. Giờ đây, con trai không còn nữa, tôi chỉ mong không ai phải chịu cảnh mất đi người thân vì tai nạn. Thời gian tới, tôi sẽ tiếp tục đưa các cháu tới trường. Nhìn các cháu hồn nhiên, cười vui tôi cũng thấy hạnh phúc”, ông Điều nói.

Nén nỗi đau vào trong, bà Hoàng Thị Thía, vợ ông Điều nói: “Con tôi đã mất vì TNGT. Giờ đây, tôi chỉ mong ông ấy có đủ sức khỏe để tiếp tục đưa các cháu tới trường an toàn. Hy vọng không có gia đình nào phải gánh chịu hậu quả vì TNGT như gia đình chúng tôi”.

Theo ông Lê Văn Ba, Chủ tịch UBND xã Quỳnh Văn, nhờ có ông Điều mà suốt 13 năm qua, khu vực cổng trường Tiểu học Quỳnh Văn B không xảy ra TNGT. “Cổng trường nằm ven QL1, lưu lượng phương tiện qua lại lớn, nên mong bác Điều sẽ vượt qua nỗi đau mất con, tiếp tục giúp học sinh qua đường an toàn”, ông Ba nói.

Ông Võ Minh Đức, Chánh văn phòng Ban ATGT tỉnh Nghệ An cho biết: “Sau khi nhận được thông tin con trai của “hiệp sỹ giao thông” Hồ Văn Điều tử vong vì TNGT, UBND tỉnh Nghệ An đã hỗ trợ 5 triệu đồng, Văn phòng Ban ATGT tỉnh cũng đóng góp mỗi người một ngày lương để động viên, chia sẻ nỗi đau cùng gia đình. Ban ATGT tỉnh mong ông Điều tiếp tục đóng góp sức mình vào sự nghiệp đảm bảo ATGT trên địa bàn”.

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.